Nha Trang. Miền Ký Ức Không Phai
Có những nơi trong cuộc đời đi qua chỉ một lần nhưng đã đủ khắc sâu vào tim người, và với anh, Nha Trang chính là một nơi như thế. Vùng đất ấy không chỉ là biển xanh, cát trắng, nắng vàng, mà còn là nơi lưu giữ những tháng ngày đẹp đẽ, nơi đã từng có em – người con gái nhỏ anh thương.Anh nhớ Nha Trang không chỉ vì cảnh vật mà còn vì từng con đường, từng góc phố nơi in dấu đôi bàn chân hai đứa. Ngày ấy, anh theo em về thăm quê, nơi mà chỉ cần bước qua cánh cổng cao, anh đã như lạc vào một khu vườn cổ tích. Vườn cam trĩu quả, những tán xoài đong đưa dưới nắng, hương thơm ngọt ngào từ trái mít chín… tất cả gợi lên một cảm giác bình yên đến lạ thường. Anh ngỡ rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Rồi những tháng ngày học chung tại Đà Lạt lại thêm vào kỷ niệm. Thành phố mộng mơ ấy chứng kiến tình yêu đầu đời của chúng ta – một tình yêu ngây ngô nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Anh vẫn nhớ em, nhớ những buổi cùng nhau học bài, những lần em pha trò để xua tan đi nỗi lo bài vở. Với anh, em không chỉ là người yêu, mà còn là tri kỷ, là người thắp sáng mọi góc tối trong tâm hồn anh.
Nha Trang không chỉ đẹp bởi đất, bởi người, mà còn bởi biển cả bao la. Anh còn nhớ lần đầu tiên em dẫn anh đi tắm biển. Sóng xanh cuộn trào, cát trắng mềm như tơ, đôi tay em nắm lấy tay anh như muốn truyền thêm hơi ấm. Đường Trần Phú đông người nhưng vẫn dịu dàng trong ánh chiều tà. Qua cầu Bóng, em kể anh nghe về Đền Mẹ, về những dấu tích cổ xưa của người Chăm, ánh mắt em lấp lánh niềm tự hào về quê hương.
Khi anh trở lại Nha Trang, mọi thứ đã đổi thay. Lối nhỏ dẫn vào vườn cam xưa giờ đã thuộc về người khác. Sóng biển vẫn vỗ bờ, gió vẫn vi vu, nhưng anh thấy mình lạc lõng giữa những kỷ niệm dang dở. Phố phường Nha Trang vẫn đẹp, vẫn nhộn nhịp, nhưng thiếu bóng em, tất cả dường như nhạt nhòa.
Nha Trang – nơi từng là khởi đầu của tình yêu đầu đời, giờ đây là miền ký ức anh giấu sâu trong tim. Có những điều dù đã xa nhưng không bao giờ mất đi, bởi chúng sống mãi trong từng hơi thở, từng nhịp đập. Em và Nha Trang – cả hai như hòa quyện thành một, là phần tuổi trẻ đẹp nhất anh từng có. Và có lẽ, dù không nói ra, anh vẫn luôn tự nhủ: "Sao lâu rồi anh không về lại Nha Trang?" Không phải vì anh không muốn, mà vì anh sợ. Sợ đối diện với thực tại, sợ thấy mình nhỏ bé trước những gì không thể níu giữ.
Nhưng anh biết, dù ở đâu, Nha Trang vẫn luôn là miền thương nhớ, là nơi anh gửi trọn trái tim mình – nơi mọi kỷ niệm còn mãi, như sóng biển vỗ bờ chẳng bao giờ ngừng.
0 Comments:
Đăng nhận xét