Trong Phật giáo, kinh điển được phân chia phức tạp theo các giai đoạn truyền bá và sự phát triển của nhiều trường phái. Dưới đây là tổng quan về cách các kinh điển được hình thành và phân loại, giúp công chúng có cái nhìn tổng quát để chia sẻ cho cộng đồng.
1. Nguồn gốc kinh điển trong Phật giáo:
Phật giáo có truyền thống tin vào sự tồn tại của các Đức Phật từ quá khứ xa xưa trước khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni (Siddhartha Gautama) xuất hiện. Những kinh điển đầu tiên trong Phật giáo, được gọi là "84.000 pháp môn," thường được xem là phương tiện giúp chúng sinh giác ngộ. Con số 84.000 là một biểu tượng tượng trưng cho sự đa dạng trong các phương pháp tu tập.
2. Kinh điển do Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết giảng:
Trong suốt 45 năm thuyết pháp, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã chia sẻ nhiều giáo lý với các đệ tử, và sau khi Ngài nhập Niết bàn, những giáo lý này được các đệ tử ghi nhớ và truyền lại. Có ba nhóm kinh điển lớn là Kinh tạng (Sutta Pitaka), Luật tạng (Vinaya Pitaka) và Luận tạng (Abhidhamma Pitaka):
- Kinh tạng (Sutta Pitaka): Bao gồm các bài giảng do Đức Phật trực tiếp thuyết giảng. Những kinh này chứa đựng các giáo lý căn bản về đạo đức, thiền định và trí tuệ.
- Luật tạng (Vinaya Pitaka): Ghi chép các quy định, giới luật cho Tăng đoàn, giúp duy trì kỷ luật và nền tảng đạo đức trong cuộc sống tu tập.
- Luận tạng (Abhidhamma Pitaka): Phân tích sâu hơn về tư tưởng và các trạng thái tâm lý trong quá trình tu tập. Tạng này được các đệ tử biên soạn sau khi Đức Phật nhập Niết bàn.
3. Kinh điển được ghi chép qua thiền định của các Tổ sư:
* Kinh Hoa Nghiêm (Avatamsaka Sutra),
* Kinh Pháp Hoa (Lotus Sutra), và
* Kinh Bát Nhã (Prajnaparamita Sutra).
Các kinh này mở rộng và sâu sắc hóa các khía cạnh triết học và tâm linh trong Phật giáo, phù hợp với các điều kiện văn hóa của người tu Đại Thừa.
4. Phân chia các trường phái dựa trên kinh điển:
Các trường phái Phật giáo khác nhau có sự chấp nhận các loại kinh điển không giống nhau:
- Phật giáo Nguyên Thủy (Theravada):
Chủ yếu tập trung vào các kinh do Đức Phật Thích Ca Mâu Ni trực tiếp thuyết giảng, đặc biệt là bộ “Nikaya”, không chấp nhận những kinh điển được các Tổ sư sau này thêm vào.
- Phật giáo Đại Thừa (Mahayana):
Chấp nhận cả các kinh điển cổ xưa và các bộ kinh Đại Thừa như “Kinh Diệu Pháp Liên Hoa”, “Kinh Kim Cang”, với niềm tin rằng những kinh này được truyền dạy qua thiền định hoặc từ sự chứng ngộ của các Tổ sư.
- Phật giáo Kim Cang Thừa (Vajrayana):
Ngoài các kinh Đại Thừa, Kim Cang Thừa còn chấp nhận các mật điển (Tantra) và những phương pháp tu tập đặc biệt liên quan đến Mật giáo, đặc biệt là ở Tây Tạng.
5. Sự phát triển và hệ thống hóa kinh điển:
Các kinh điển Phật giáo đã được hệ thống hóa thành nhiều bộ sưu tập khác nhau tùy vào quốc gia và truyền thống Phật giáo:
- Kinh điển Pali:
Được biên soạn bằng tiếng Pali, chủ yếu ở các nước Nam Tông như Thái Lan, Myanmar, và Sri Lanka.
- Kinh điển Hán Tạng:
Gồm các kinh điển Đại Thừa được dịch sang tiếng Hán và lưu hành rộng rãi ở Trung Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc và Nhật Bản.
- Kinh điển Tây Tạng:
Bao gồm cả các kinh Đại Thừa và Mật giáo, được phiên dịch và bảo tồn bằng tiếng Tây Tạng.
Tóm lại
Kinh điển Phật giáo bao gồm:
- Kinh gốc: Những bài kinh Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết giảng.
- Kinh phát triển: Các kinh Đại Thừa, Mật giáo, và các kinh điển do các Tổ sư ghi chép lại.
- Trường phái và hệ kinh điển khác nhau: Các truyền thống Nguyên Thủy, Đại Thừa, và Kim Cang Thừa có sự chấp nhận khác nhau về kinh điển.
Những ghi nhận trên đây có thể sử dụng như một tóm tắt để giúp cho công chúng hiểu rõ hơn về hệ thống kinh điển trong Phật giáo.
LQN sưu tầm từ nhiều nguồn.
0 Comments:
Đăng nhận xét