Mẹ ơi,
Hôm nay là ngày Rằm tháng Bảy, ngày Lễ Vu Lan Báo Hiếu, ngày mà mỗi Phật tử đều hướng về cội nguồn, tưởng nhớ công đức sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Con cũng như bao người khác, đã đến chùa, dâng hương và lạy Phật. Nhưng trong lòng con vẫn mang nặng nỗi niềm khi nhớ về mẹ, người đã từng che chở và yêu thương con suốt những năm tháng thơ ấu.
Con sinh ra trên mảnh đất miền Trung đầy nắng gió, nơi dòng sông Côn hiền hòa uốn lượn như dải lụa mềm. Tuổi thơ của con từng hạnh phúc bên những cánh đồng xanh tốt, những ngày tháng bình yên bên gia đình. Thế nhưng, dòng chảy cuộc đời đã đưa con rời xa quê hương, xa mái ấm thân thương ấy để tìm kiếm sự nghiệp và sinh kế ở miền Nam. Đã gần 50 năm rồi, nhưng con vẫn luôn nhớ về quê nhà, nơi có mẹ, có cha, có những kỷ niệm êm đềm.
Con mất cha khi mới lên sáu, và mẹ trở thành chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời con. Mẹ - người phụ nữ đoan trang, lanh lợi, đã một mình gánh vác cả gia đình khi cha qua đời. Mẹ từ chối tất cả lời mời tái giá, chọn ở vậy nuôi con, dù phải đối mặt với biết bao khó khăn, gian khổ. Những năm tháng chiến tranh tàn phá, mẹ đã chịu đựng biết bao cơ cực, lo toan mọi bề chỉ để dành cho con miếng ngon miếng bổ, nuôi con khôn lớn.
Mẹ ơi, con biết mẹ đã ước mong điều gì. Điều mà mẹ hằng ao ước, là nhìn thấy các con trưởng thành và thành đạt. Mẹ đã làm tất cả để các con được học hành, để con có thể đứng vững trên đôi chân của mình. Nhưng mẹ ơi, con vẫn chưa thực hiện được mong ước đó của mẹ. Trời ơi, khi con vẫn còn chưa kịp đáp đền ơn mẹ, mẹ đã ra đi, để lại con trong nỗi đau xót khôn nguôi.
Mẹ ơi, xin mẹ hãy tha thứ cho con, hãy an lòng và thanh thản nơi cõi vĩnh hằng. Con hứa sẽ tiếp tục sống đúng với những gì mẹ đã dạy, để mẹ có thể tự hào về con, dù ở nơi nào mẹ cũng có thể mỉm cười mãn nguyện.
Con luôn yêu và nhớ mẹ, mẹ ơi.
0 Comments:
Đăng nhận xét